Với xã hội bây giờ, không biết tiếng Anh là một thiếu sót, thiệt thòi cực kỳ lớn. Tôi đã ngẫm được điều này từ khi bắt đầu bước chân ra khỏi cánh cửa Đại học.
Tuy nhiên không phải ai cũng có năng khiếu học cái bộ môn ngoại ngữ khó nhằn ấy, và tôi cũng đã nghĩ rằng bản thân mình KHÔNG THỂ nói được tiếng Anh. Nhưng giờ thì tôi đang làm cho 1 doanh nghiệp nước ngoài với mức lương đáng mơ ước của nhiều người, vì có khả năng nói tiếng anh lưu loát như người bản địa. Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc vì sao tôi có thể thay đổi được như thế phải không? Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về sự bứt phá kỳ diệu này nhé.
14 NĂM VẬT LỘN VỚI BỘ MÔN TIẾNG ANH
Được sinh ra trong một gia đình khá giả tại thành phố, từ nhỏ bố mẹ luôn hy vọng lớn lên tôi sẽ trở thành ông nọ bà kia và đã định hướng sẵn chỉ cần đợi tôi học hết phổ thông là lên đường ra nước ngoài du học.
Tôi tự nhận thấy rằng bản thân mình không có tí năng khiếu nào trong việc học ngoại ngữ. Ở thành phố chúng tôi học tiếng Anh rất sớm, bắt đầu lên lớp 2 là đã có thêm môn Tiếng Anh trong thời khóa biểu rồi. Mỗi lần đến tiết là mí mắt tôi cứ tự sụp xuống, tai thì ù đi, chẳng thể vào đầu được cái gì, tiết học 45 phút mà trôi qua cứ như 4,5 tiếng vậy. Bài tập về nhà cô giao thì tôi toàn đến sớm để chép của các bạn cùng lớp, còn mỗi lần kiểm tra miệng hay kiểm tra 1 tiết thì thôi xác định là điểm kém rồi. Vì thế điểm phẩy môn này của tôi cứ lẹt đà lẹt đẹt, gần như chỉ đủ điểm qua môn.
Bố mẹ tôi thì lo lắng con mình kém cỏi, thua các bạn cùng lớp nên cứ nghe được được ai mách ở đâu có giáo viên dạy tiếng Anh giỏi mà hiệu quả, thì bằng mọi cách cũng phải xin cho tôi vào học bằng được. Từ học lớp nhiều người nhưng không hiệu quả, bố mẹ tôi mời cả giáo viên về tận nhà kèm 1:1 cho tôi cũng không ăn thua.
Vì bị bố mẹ ép và mắng quá nhiều nên tôi ghét lây luôn sang môn học, từ đấy tôi cũng bỏ bê luôn, chỉ cố gắng không bị phẩy dưới trung bình là được rồi. Lúc ấy tôi nghĩ tiếng Anh có hay không cũng không quan trọng lắm, mình sống ở Việt Nam thì nói sõi tiếng Việt là đủ rồi. Bố mẹ tôi cũng đành bó tay, cuối cùng giấc mộng cho cho con sang trời Tây học đành gác lại, bảo tôi sau này ra trường chọn 1 công việc tốt ở Việt Nam cũng được.
Cứ thế hết 12 năm học, tôi thi khối A và đỗ vào một trường Đại Học khá ổn tại Hà Nội. Nhìn danh sách những môn cần học trong 4 năm tới tôi chợt nghĩ: “Tại sao cứ phải học Tiếng Anh trong khi chuyên ngành của tôi chỉ cần dùng tiếng Việt là được?”. Lại bắt đầu những chuỗi ngày đối phó mệt mỏi với bộ môn này, nhưng giờ mọi thứ không còn dễ dàng như tôi nghĩ nữa. Lên Đại học, thi không qua môn thì phải thi lại, nếu vẫn không qua nữa thì hoc lại, cứ thế một vòng tuần hoàn cho đến lúc nào qua thì thôi. Mà không hiểu sao, ngặt một nỗi là trong lớp chỉ có mình tôi là phải chật vật với môn này, bao lần đi thi cố chép bài bạn bên cạnh, nhưng vì không biết gì nên toàn chép sai. Cuối cùng thì cố gắng sau 4 lần thi và 2 lần học lại tôi cũng qua được môn với số điểm vớt vát. Thở phào nhẹ nhõm. Cầm tấm bằng Đại học loại khá giỏi trên tay, tôi ra trường và bắt đầu đi tìm việc làm.
MỌI THỨ BẮT ĐẦU THAY ĐỔI, HỌC TIẾNG ANH CHƯA BAO GIỜ LÀ MUỘN.
Ôm theo mộng tưởng và sự tự tin của những chàng trai cô gái mới tốt nghiệp Đại học, tôi cứ ngỡ mình sẽ xin được vào một tập đoàn nào đấy, làm đúng chuyên ngành với mức lương 8 con số.
Nhưng mà đời không như mơ, những nơi tôi muốn nộp CV xin vào thì đều yêu cầu có bằng TOEIC từ 500 trở lên. Đến bây giờ tôi mới hối hận và cảm thấy tiếc nuối thời gian trước đã không tập trung vào môn ngoại ngữ này.
Ban đầu, tôi phải xin vào làm tạm tại một công ty nhỏ, mức thu nhập thấp và không đúng chuyên ngành của mình. Tự hạ quyết tâm với bản thân là phải học cho được tấm bằng TOEIC với số điểm 700 trở lên, tôi đã đăng ký thử một vài trung tâm. Làm giờ hành chính tại công ty, tan làm thì vội vàng đi học cho kịp giờ, tối về không có thời gian ôn bài, về đến nhà là chỉ muốn ngủ luôn. Cứ vừa học vừa làm được 1 tháng như thế tôi thật sự nản vì mệt và học không hiệu quả, nên đành nghỉ. Một ngày tình cờ ngồi lướt Facebook, tôi phát hiện ra cô bạn học cùng cấp 3 ngày xưa nay đã vi vu sang Mỹ du học. Tôi rất bất ngờ vì ngày xưa cô bạn này điểm tiếng Anh chỉ ngang ngửa tôi, 2 đứa suốt ngày than vãn về bộ môn chết tiệt này. Thấy vậy tôi inbox hỏi ngay bí kíp gì mà nó có thể thay đổi như vậy. Và nó đã hướng dẫn tôi đăng ký học lớp tiếng anh trực tuyến – Toeic online của trung tâm See English.
Tuyệt vời làm sao khi đây là khóa học online, có thể học bất cứ lúc nào rảnh. Chỉ cần có 1 chiếc điện thoại kết nối mạng là có thể học mọi lúc mọi nơi, vì See english hỗ trợ qua cả Skype, Zalo, Facebook hoặc video call… thật sự là quá tiện lợi, ngoài ra còn được hỗ trợ kèm cặp 1-1. Giáo viên ở đây rất nhiệt tình nhé, bạn có thể hỏi tất tần tật những gì không hiểu, họ sẽ hướng dẫn và giải thích tỉ mỉ luôn. Mà thật ra cũng không có nhiều cái cần hỏi đâu, vì bài giảng đơn giản dễ hiểu lắm. Nói chung là phương pháp này rất phù hợp với 1 đứa vừa dốt lại vừa không có nhiều thời gian như tôi. Không những thế chi phí còn cực kỳ thấp, 1.200.000đ cho suốt quá trình học và không phát sinh thêm một khoản nào, không những thế còn được test free nữa. Thật sự là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại yêu thích cái môn học này. Học qua khóa học này vừa dễ dàng, vừa tạo được hứng thú, cộng thêm sự quyết tâm của bản thân, rất nhanh sau đó tôi đã có được tấm bằng TOEIC với số điểm 800 trong tay.
Hạnh phúc vỡ òa, tôi bắt đầu tìm kiếm công việc phù hợp hơn tại những công ty, doanh nghiệp nước ngoài. Sau một thời gian nghiên cứu và cố gắng, tôi đã có một công việc mà tôi yêu thích, dĩ nhiên là sẽ đi kèm với cả mức lương hấp dẫn nữa. Hy vọng sau chia sẻ này, những ai đang loay hoay với việc học TOEIC sẽ sớm thành công, như tôi!
À, hiện tại KHÓA HỌC TOEIC đang có khuyến mại đặc biệt, được giảm học phí lên tới 40% dành cho các bạn là sinh viên đó, đã rẻ lại càng rẻ hơn. Tội gì mà không đăng ký.
THAM KHẢO KHÓA HỌC ĐÃ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI TÔI TẠI ĐÂY